Skip to content
  • Tiếng Việt
  • English

Cánh đồng bất tận - Những mảnh đời buồn da diết nơi ngòi bút Nguyễn Ngọc Tư

“Có vẻ khó tin, khi một người nghĩ rằng, chỉ cần mình hết lòng yêu thương, thì sẽ được đền đáp xứng đáng.”

“Cánh đồng bất tận” là tuyển tập truyện ngắn nổi bật nhất của Nguyễn Ngọc Tư. Bức tranh thiên nhiên hiền hòa nơi đất Nam thân thương, điểm xuyến trên đó là màu vàng của cây lúa, màu xanh thân thương của những con sông được tác giả khắc họa rõ nét. Trái ngược với thiên nhiên có phần tĩnh lặng, con người trong “Cánh đồng bất tận” lại rất bi thương. Ẩn chứa trong đó là nỗi nhớ nhung, cùng tình người đong đầy. Đó là ông Năm nhỏ cùng nỗi đau mất con đeo đẳng đến cuối đời, dành cả đời tìm kiếm con mình với tiếng gọi khắc khoải:”Cải ơi, về đi con, ơi Cải”. Đó là một Mút Cà Tha dần trở nên hiu quạnh khi “những đứa trẻ lớn lên không chịu tìm về”, cảnh người ta lần lượt rũ bỏ vùng đất này tìm lấy cái khói bụi thị thành. Hay “Thương quá rau răm” với cô thiếu nữ mòn mỏi trông mong chàng trai đã bỏ cù lao về tuột miền thành phố xa xôi. Nỗi đau buồn cứ vây lấy kiếp người đến tận chương cuối cùng “Cánh đồng bất tận”. Câu chuyện về bốn kiếp sống phiêu bạt, một người chồng mất vợ, hai đứa trẻ mất mẹ, cùng cô gái làm nghề mua vui cho thiên hạ đang cố níu giữ chút hạnh phúc đời thường nhỏ nhoi. Đớn đau của người này chẳng hề vơi đi theo năm tháng, mà nó chuyển dần sang người khác như một căn bệnh. Người cha bị phản bội, bị rũ bỏ tình thương yêu dần hóa sang hận thù. Lòng căm phẫn ngự trị trong trái tim ông như vết cứa không thể xóa nhòa. Ông trút giận, hành hạ hai đứa trẻ như một cách để trả thù mẹ chúng. Ông bỏ rơi những cô gái đi theo mình, theo một cách “sao cho vừa đủ yêu, vừa đủ đau, vừa đủ bẽ bàng và bỏ rơi họ đúng lúc” để trả thù cái thói đời cay nghiệt.

Hai đứa trẻ với tâm hồn héo hon, ám ảnh bởi những gì mẹ chúng để lại cùng sự giày vò của người cha, dần chẳng thể lớn lên một cách bình thường. Không gào khóc, không la hét, nhưng các nhân vật trong mỗi câu chuyện đều để lại nỗi day dứt khó tả. Những nỗi đau cứ thế đan xen, cứ thế chồng lấy nhau xuyên suốt tập truyện. Đâu đó, nhà văn Nguyễn Ngọc Tư để lại chút ấm áp nồng nàn của dư vị tình người, tấm lòng mưu cầu hạnh phúc. Như thể người ta sẽ sống mặc kệ sự suy tàn của cuộc đời, góp nhặt niềm vui dù chỉ đủ để sống qua ngày. “Cánh đồng bất tận” đúng như tên gọi của nó, mênh mông bát ngát , nhưng cũng vô định và xa xăm như chính kiếp người nơi vùng đất Nam Bộ thân thương.

Theo Thiện Nhân - Thư viện UIT

 Mọi thông tin chi tiết xem tại: http://thuvien.uit.edu.vn/News/NewDetail/canh-dong-bat-tan-nhung-manh-doi-buon-da-diet-noi-ngoi-but-nguyen-ngoc-tu

Hạ Băng - Cộng tác viên Truyền thông trường Đại học Công nghệ Thông tin